Bạn có thể có nhiều tiền, có nhiều người hâm mộ và chú ý, nhưng hạnh phúc thật sự nằm ở việc bạn có bước vào giấc ngủ một cách bình an hay không. Người nghèo không thể bước vào giấc ngủ một cách bình an, họ còn phải lo lắng quá nhiều về sự tồn tại, cơm áo gạo tiền. Người giàu cũng thế, họ phải nghĩ làm sao để kiếm được nhiều hơn, hay tìm cách để tiền của không bị lấy mất. Người có địa vị cao cũng phải lo nghĩ về vị trí của họ. Người nổi tiếng thì luôn nơm nớp rằng danh tiếng của họ sẽ bị bôi nhọ, hoặc phai mờ theo năm tháng. Bạn thấy đó, chẳng có ai khi xét về điều kiện bên ngoài có thể bước vào giấc ngủ một cách an yên mãn nguyện.
Nếu bạn nói những người kia hạnh phúc, e rằng đó chỉ là những hạnh phúc giả tạo, nhất thời. Bởi vì làm sao có thể hạnh phúc nếu bạn luôn lo sợ, toan tính, nghĩ ngợi. Làm sao có thể hạnh phúc nếu bạn chẳng bao giờ mãn nguyện và cảm thấy đủ đầy.
Đó là vấn đề. Chúng ta đều tìm sai chỗ. Không có hoàn cảnh bên ngoài nào có thể làm chúng ta mãn nguyện. Chúng ta không thể đòi hỏi kết quả khác đi nếu chúng ta cứ mãi hành động theo cùng một cách. Chúng ta phải chuyển hướng. Tất cả các đạo sư đều biết điều này và họ đã nói rất nhiều về nó. Bạn phải hướng vào sâu bên trong. Sâu bên trong tâm thức của bạn, xem có gì trong đó. Và thực sự đó là nơi chứa đựng cái bạn đang tìm nhưng trước giờ tìm sai chỗ.
“Cái hang bạn sợ bước vào đang cất giữ kho báu mà bạn kiếm tìm.” – Joseph Campbell
Và một khi chúng ta bắt đầu đi vào trong, chúng ta thấy Cái Đó. Một cái bao la tĩnh lặng và đủ đầy. Một cái vô điều kiện giữa một thế giới nhị nguyên luôn có điều kiện. Một cái vĩnh hằng giữa một thế luôn biến chuyển vô thường. Khi bạn thấy nó, bạn an trú ở đó. Bạn thấy mãn nguyện, bạn thấy yêu thương. Và khi không còn kiêu ngạo bởi vì bạn đã từ bỏ những thứ bên ngoài. Bạn bắt đầu học được gì đó. Khi bạn khiêm nhường thì trí tuệ đích thực bắt đầu tiến vào. Cùng với tình yêu, nó nới rộng tâm thức của bạn.
Khi đó bạn có thể bước vào giấc ngủ một cách bình an. Bởi vì không có gì phải lo sợ nữa, không có gì cần phải vồ bắt, không có gì có thể bị lấy đi. Mãn nguyện hoàn toàn.
Đây là một bước khởi đầu cho một cuộc sống đích thực. Không phải một cuộc sống vật vờ sống mà như chết, trong lồng tù của bản ngã. Khi bạn đã có tình yêu và trí tuệ, nó đủ đầy và nó bắt đầu chảy tràn ra ngoài. Bạn bắt đầu muốn làm gì đó để lan tỏa tình yêu thương và trí tuệ, để khiến người khác hạnh phúc. Đó là khi mọi thứ tốt đẹp được sinh ra: nghệ thuật, các công trình, thời kỳ hoàng kim, xã hội thịnh vượng.
Thế giới của chúng ta nên được xây dựng trên nền tảng đó, nền tảng của sự đủ đầy, nơi mọi thứ được sáng tạo từ nguồn suối tuôn chảy của tình yêu. Mọi sáng tạo bắt nguồn từ sự đủ đầy từ trong ra, chứ không phải một sự thúc ép để cố vồ bắt và đánh đổi lấy khoái lạc nào đó ở bên ngoài. Khi tất cả chúng ta hiểu rõ được điều này, thế giới sẽ là địa đàng. Không có chiến tranh, không có mâu thuẫn. Bởi vì chẳng ai lại ghét bỏ người khác nếu họ vốn đã hạnh phúc. Tất cả chúng ta tranh đấu và ganh ghét lẫn nhau không phải vì chúng ta mạnh mẽ, mà vì chúng ta yếu đuối và khổ sở.
Vậy nên vấn đề nằm ở chúng ta, nhiệm vụ là ở tự thân chúng ta phải tự tìm đường cho chính mình. Để thấy Cái Đó, cái hạnh phúc vĩnh cửu ẩn giấu sâu bên trong trái tim mỗi người. Rồi thế giới sẽ hạnh phúc. Thế giới thịnh vượng vì nó được xây dựng bởi những con người hạnh phúc và tràn đầy yêu thương.
Tác giả: Bá Kỳ