“Cuộc đời” ý tôi nói ở đây là bao gồm cả ý niệm, hành vi, thân xác của tôi khi viết từ cuộc đời.
Cuộc đời là một dãy mây chuyển động không bao giờ ngưng, không bao giờ ngừng, một vòng xoay bất tận giữa tĩnh và động, lên và xuống, thấp và cao, rộng và hẹp. Mọi thứ phụ thuộc vào nhau, hoà quyện lại với nhau.
Một người có đủ đầy mọi thứ danh vọng, quyền lực, địa vị, tiền bạc, tự hỏi cơ thể mình mỗi ngày một già đi và không tồn tại nữa. Những tài sản và thành tựu này đi về đâu? Con cháu mình, cũng không nằm ngoài qui luật này. Họ bắt đầu hỏi họ hiện thân trên thế gian này với mục đích gì?
Một người trẻ tuổi bị ung thư nằm một chỗ trên giường bệnh dài đằng đẵng những ngày xạ trị hoá chất độc hại để tiêu diệt tế bào ung thư, đồng thời cũng tiêu diệt cả những tế bào khoẻ mạnh trong cơ thể, thuốc độc mà, nó vừa trị vừa diệt. Họ chỉ mong được bước xuống đường đi dạo dọc con đường đầy nắng với những hàng cây xanh mát. Chứ cũng không mong điều gì cao xa như là đi đá bóng một trận đã đời hay vùng vẫy bơi lội dưới dòng nước mát. Những hoạt động rất đỗi bình thường của những anh thanh niên khoẻ mạnh.
Sự thật thì thế giới mà chúng ta đang sống trải nghiệm và tồn tại, là một thực tại khổng lồ hoà quyện vào nhau, như ong thì chắc chắn sẽ đi kiếm mật hoa vậy. Mọi thứ đều cùng chuyển động một cách đầy tinh tế.
Cái gì đang chứng kiến và trải nghiệm tất cả những điều này.
Vũ Trụ, Chân Ngã, hay Thượng Đế.
Có điều tôi biết khi tâm trí chúng ta thật sự yên lặng, tôi, bạn và vạn vật là một.
Tình yêu vô điều kiện là vậy.
Tình yêu thông qua não, qua trí thì có điều kiện.
Tình yêu thông qua sự tĩnh lặng thì vượt ngoài không gian, thời gian, hoàn cảnh và điều kiện.
Sự nói sự viết vẽ hay hát cũng không thể diễn tả được cái bao trùm toàn thể.
Cái làm nên sự tồn tại của tất cả những gì đang diễn ra ở khoảnh khắc bây giờ.
Nhường lại sự tĩnh lặng cho toàn thể.
Cái xác hữu hạn có thể ngâm thơ, có thể hát, có thể nhảy, có thể viết. Nhưng đừng để cái trí vẽ lên những bi kịch.
Thượng Đế chia cho mỗi con người một quân bài số phận. Có người có quân Át, có người chỉ có quân 3, v.v.. nếu là một ván bài thì không đánh ta vẫn thắng. Vì ta hoàn toàn có thể chơi hay không chơi mà không bị quấn vào ván bài đó.
Hãy chỉ đơn giản tĩnh lặng và quan sát.
Năng lượng sống thuần khiết sẽ dẫn dắt chúng ta. Sự tự do bắt nguồn từ việc không còn mong cầu điều gì, và hài lòng với tất cả những gì ta đang có.
Tôi nghĩ khi viết những dòng ở trên những người duy vật sẽ cho rằng thật ngớ ngẩn và không thực tế, tại sao không phấn đấu để mọi thứ trong hoàn cảnh sống của mình cao sang và tuyệt vời hơn. Tôi không có vấn đề gì với sự giàu có bởi sự giàu có nó không sai, nó thể hiện ra sự trù phú, và người giàu thật sự về vật chất và tâm hồn thì họ rộng lượng cởi mở và không keo kiệt, đó cũng là biểu hiện cho bản chất của Thượng Đế là sự đủ đầy. Điều quan trọng chúng ta cần hiểu cho dù có ở hoàn cảnh nào đi nữa, chúng ta cũng không phải là thân xác hay suy nghĩ này. Hiểu được điều đó, chúng ta vẫn có những mục đích hữu hạn như trở thành ca sĩ, diễn viên, nhiếp ảnh gia, nhà văn, bác sĩ. Nhưng sâu bên dưới mục đích tối thượng mà tất cả mỗi cá nhân cần nhận ra, nhất là những người đang bị kiềm toả bởi tâm trí, những người đang lạc lối bởi ma túy, bởi rượu bia, bởi một thói nghiện nào đó, nhận ra rằng họ không phải là tập hợp những gì đã xảy ra ở quá khứ, hay những gì đang chờ đợi họ ở tương lai, hay những đau đớn bệnh tật, đói khát và nghèo khổ của những hoàn cảnh khó khăn. Sức mạnh nằm ở hiện tại, sức sống duy trì vạn vật nằm sâu bên trong thân xác mỗi con người chúng ta, và những ai có duyên nhận ra điều này, chúng ta có sức mạnh trong lựa chọn hành vi, thay vì bị những suy nghĩ tiêu cực lèo lái đời mình.
“Sự an lạc bạn muốn đã có sẵn bên trong, nhưng bạn không thể cảm nhận được điều đó vì tâm trí đang quá ồn ào.” — Eckhart Tolle
Hãy tận hưởng cuộc sống nhiều màu sắc và bất tận này, bao gồm cả những cảm giác và suy nghĩ trong thân xác bạn, và đừng bám chấp vào những cảm nhận đó, chúng không phải là Bản Chất thật của bạn.
Khi xoá tan được mọi diễn bày của tâm trí, và những khái niệm chết cứng trong đầu. Chúng ta sẽ hiểu câu nói “Tất cả là ta, ta là tất Cả.”
Gửi các bạn một đoạn trích trong sách “Minh triết trong đời sống” tôi đang đọc, tôi hoàn toàn có thể dùng hiểu biết của tôi để nói lên những điều này nhưng có lẽ sẽ không ngắn gọn súc tích và rõ ràng như cô Darshani Deane:
Tôi băn khoăn tại sao lại có quá nhiều tôn giáo, quá nhiều con đường tâm linh khác nhau? Tại sao chân lý không đơn thuần mà lại phân chia làm nhiều giáo lý như vậy?
Có nhiều cách giải thích một quan niệm, tùy theo ngôn ngữ, phong tục tập quán và kinh nghiệm cá nhân. Chân lý tự “nó có tính chất không hai (bất nhị) nhưng chính con người đã phân biệt, giải thích nó khác nhau nên mới sinh ra nhiều tôn giáo, nhiều con đường tâm linh.
Như vậy chỉ có một hay nhiều Thượng Đế, và hình ảnh của Ngài ra sao?
Có lẽ cô đã nghe nói con người được tạo ra theo hình ảnh của Thượng Đế. Nhưng cũng có quan niệm cho rằng con người đã tưởng tượng ra một Thượng Đế qua hình ảnh của chính họ. Vì con người thường có nhiều quan niệm khác nhau nên ý nghĩ về Thượng Đế hay Chân lý cũng vì thế mà khác biệt. Dĩ nhiên mọi danh từ, quan niệm đều giới hạn vì con người không thể giải thích được những gì cao cả, vô biên được.
Như vậy phải chăng con người không thể thấy được cái chân lý tuyệt đối hay sao?
Phần lớn con người đều sống trong một tâm thức bị giới hạn bởi lý trí nên không thể trải nghiệm được những gì không giới hạn. Chúng ta chỉ có thể có khái niệm về điều đó mà thôi. Lý trí là khả năng cao nhất mà con người được biết, do đó con người đã sử dụng nó để suy nghĩ về Thượng Đế cũng như chúng ta suy nghĩ về một quả táo vậy. Dĩ nhiên suy nghĩ về một quả táo thì dễ vì chúng ta có thể sờ mó được, nhìn thấy được, ngửi được; nhưng suy nghĩ về một cái gì vô hình, vô biên thì cần phải vận dụng đến khả năng tưởng tượng nhiều hơn. Dù sao chăng nữa, cái hữu hạn không thể kinh nghiệm được cái vô hạn.
Có cách nào hay con đường nào giúp con người thấy được cái chân lý tuyệt đối đó không?
Con đường không phải là vấn đề, mà tiến trình trên con đường đó mới là điều quan trọng. Những người tìm đạo có thể đi theo những con đường khác nhau, nhưng khi đã vượt ra khỏi sự giới hạn của lý trí, đã đạt đến một mức nào đó trên lộ trình tiến hóa tâm linh thì họ sẽ ý thức được chân lý. Dĩ nhiên cách diễn tả của họ thay đổi tùy theo tập quán, văn hóa, xã hội, quan niệm cá nhân, danh xưng, ngôn ngữ, nhưng cái kinh nghiệm cao tột thì luôn luôn giống nhau.
Chân lý cũng như ánh sáng mặt trời, soi sáng cho tất cả mọi người không hề phân biệt. Bất cứ ai cũng có thể trải nghiệm được chân lý nếu họ biết vượt ra khỏi giới hạn của tâm thức bình thường. Một khi họ đã chuyển tâm thức được thì mọi sự đều thay đổi ngay. Khi mây mù đã tan thì ánh sáng mặt trời sáng tỏ, khi đã xé bỏ được màn vô minh thì chân lý tự nhiên biểu hiện.
Tất cả là Thượng Đế.
Hãy tiếp tục đi trên hành trình của mình và đón nhận tất cả các bạn nhé.
Tác giả: Tú Nguyễn
Biên tập: THĐP
(Bài viết được Tú Nguyễn chia sẻ trong THĐP Club.