Ta tự ngắm mình tuổi 42
Hình hài đã khảm nét thu phai
Tóc ngả màu sương, da nhợt, nám
Khóe mắt – “chân chim” vệt ngắn, dài.
Đã chẳng còn ưa chốn ồn ào
Chẳng còn cố chấp chuyện thấp, cao
Danh lợi đua chen – không màng nữa
Bạc phếch kim tiền – chẳng khát khao.
Đã chẳng còn run trước bão đời
Chẳng còn níu giữ những chơi vơi
Đã biết thương mình thêm một chút
Và thấu cảm hơn với phận người.
Thân khỏe, tâm nhàn, trí thảnh thơi
Gia đạo bình yên rộn tiếng cười
Quây quần ấm áp tình thân hữu
42… mong ước chỉ vậy thôi.
Một quãng đời trôi… bao buồn, vui
Hạnh phúc đan xen những ngậm ngùi
Ghét, thương, trách, hận… từng qua đủ
Lòng đã an nhiên trước cuộc người…!