Nỗi sợ về cái chết
Những ai đã từng xem qua Open Water sẽ hiểu được phần nào câu chuyện trong The Very Pulse of the Machine. Trong đây, môt chuyến du hành vũ trụ gặp tai nạn kinh hoàng. Kivelson là người duy nhất sống sót. Cô phải tìm cách thoát khỏi hành tinh mà tàu vũ trụ phải hạ cánh khẩn cấp. Nơi đây hóa ra là mặt trăng Io của sao Mộc. Kivelson phải tìm cách trở lại căn cứ chính trước khi cô hết oxy để thở.
Dựa vào các thành tố như địa lý, cô phải mang theo di thể của bạn mình, bản thân cô đã bị thương và đang dùng thuốc giảm đau hạng nặng, lượng oxy cô có, chúng ta đều biết rằng Kivelson sẽ không thể về được căn cứ kịp thời. Nhưng The Very Pulse of the Machine không phải là câu chuyện giành giật sự sống, mà là câu chuyện về chấp nhận hiện thực của mình.
Sự chấp nhận của Kivelson phải được tự cô rút ra trong chính hành trình của mình, nơi mà cô nghe được giọng nói của Io và các hình ảnh kỳ lạ trên đây. Ban đầu, chúng ta có thể nghĩ rằng nữ phi hành gia đang hoang tưởng như một tác dụng phụ của thuốc giảm đau. Nhưng sau đó, chúng ta đều biết rằng, thông qua góc nhìn của Kivelson, Io là một hành tinh sống với chức năng cơ bản nhất là thấu hiểu. Nó đã thấu hiểu hoàn cảnh của Kivelson và thuyết phục cô chấp nhận thực tế của mình và thả mình theo ý muốn của Io. Hành tinh này sẽ bảo toàn ý thức của cô. Như vậy, cô sẽ sống tiếp như một phần của hành tinh kỳ diệu này. Và cuối cùng, Kivelson cũng buông tay, không vật lộn nữa mà chấp nhận cái chết không thể tránh khỏi của mình trong bình yên và sự vỗ về của Io.
Đến cuối, ta thấy được ý thức của Kivelson hiện hữu trên Io khi cô có thể giao tiếp với một trạm vũ trụ. Bài học ý nghĩa nhất có thể rút ra trong đây là cái chết không đáng sợ như ta nghĩ và bằng sự cân bằng của tự nhiên, một phần trong ta luôn sống mãi.