Thế gian vạn sự khó lường, mọi thứ đều dễ dàng thay đổi. Nhưng dù thế nào cũng không cần oán trách trời, oán trách người, hãy mỉm cười vượt qua mưa gió, theo đuổi giấc mơ, đi con đường của mình, như vậy là tốt rồi!
Mọi người đôi khi vì nghe một ca khúc mà thương cảm, đọc một bài thơ mà xúc động, nghe một câu nói mà hoài niệm, thế nhưng, tất cả tình cảm mãnh liệt đều sẽ qua đi rất nhanh, rồi cũng trở lại bình thường.
Con người hay có thói quen nói: “Nếu như…”, “Nếu có kiếp sau…”, “Nếu như trước đây…”, “Nếu như không phải…”.v.v. Nhưng mà đời người làm gì có nhiều “Nếu” như thế, vậy thì làm gì còn tiếc nuối?
Trải qua bao phồn hoa, mới hiểu được sự tầm thường
Nhân sinh tựa như một chuyến lữ hành, có thể dài hay ngắn;
Nhân sinh tựa một ca khúc, giai điệu lúc trầm lúc bổng;
Nhân sinh tựa một quyển sách, viết đầy chua ngọt đắng cay, hỉ nộ ái ố;
Nhân sinh như một ván cờ, bày ra đầy may rủi, đi đúng thì sống, đi nhầm thì chết.
Thế giới của người khác dù xuất sắc thế nào đi nữa, bạn có thể khen, có thể tán dương, có thể ước ao, nhưng đừng đố kị, đừng oán hận. Bởi vì đố kỵ, oán hận người khác chỉ làm tổn thương chính bản thân mình.
Thế giới của bạn u ám, bạn có thể buồn bã, có thể đấu tranh, nhưng đừng chán nản, đừng tuyệt vọng. Bởi vì chán nản, tuyệt vọng chỉ có thể làm thất bại của bạn càng thêm thê thảm.
Khí chất, sự điềm tĩnh, ưu nhã của một người đều đến từ sự thản nhiên sau hàng trăm nếm trải, đến từ trí tuệ sau bao nhiêu tang thương, đến từ sự đạm bạc sau bao nhiêu chìm nổi.
Cuộc sống lúc vinh lúc nhục, nhân sinh khi tỏ khi mờ, cho nên hãy xem nhẹ chuyện đời một chút, học cách cam lòng buông tâm xuống, hành lý nhẹ mới có thể đi nhanh.
Kết giao với người khác đạm bạc một chút, bớt tranh giành đấu đá, cố gắng quý trọng thời gian trôi qua, coi nhẹ chuyện được mất, không quan tâm chuyện hơn thua, dần dần con đường phía trước sẽ tràn ngập hy vọng.
Nắm bắt từng thời khắc, tạo ra những điều tốt đẹp, chớ sa sút tinh thần. Kỳ thực cuộc sống rất ngắn, từng đoạn thời gian chưa nỗ lực đều chính là cô phụ chính bản thân mình; từng đoạn thời gian tiến lên, đều là thúc đẩy bản thân phát triển.
Nhân sinh như cuộc chạy đua cự ly dài, khó tránh khỏi vấp ngã đau đớn
Cuộc sống có hàng nghìn con đường cho bạn lựa chọn. Lựa chọn đúng đường, đi từng bước vững chãi, ắt có thể hướng tới thành công. Duy chỉ có một con đường không thể tới đích – đó là từ bỏ.
Nhân sinh như một phiên chợ, mọi người gặp gỡ rồi nhanh chóng bước qua nhau; nhân sinh như khách sạn, người qua đường nghỉ chân, rồi sau đó cũng đi mất.
Thuận cảnh cũng tốt, nghịch cảnh cũng được, nhân sinh chính là một hồi không ngừng đấu tranh với các loại trắc trở.
Có nhiều người quá sợ hãi trước những thất bại từng trải qua, sợ tụt lại phía sau người khác, sợ bản thân không bằng cuộc sống đặc sắc của người khác, cho nên trong cuộc sống thường than thở u buồn.
Lúc trong lòng cảm thấy mệt mỏi và vất vả, hãy dành cho bản thân một khoảng trống, để mình được thở một hơi dài. Tâm không phiền lụy, người sẽ ung dung.
Con người cũng không tách khỏi tự nhiên, trong tự nhiên có xuân hạ thu đông, phong sương mưa tuyết, nhân sinh tương tự cũng có đắm chìm trong gian khổ, rồi hưởng thụ ánh dương. Chúc cho bạn có thể mỉm cười dưới ánh mặt trời, dũng cảm vượt qua mưa gió!