Có bao giờ bạn đang đi ngoài đường, ngồi trước hiên nhà hoặc đơn giản là đi bộ trong công viên, bỗng nhiên, bạn chợt sững sờ và rung động trước những gì đang hiển lộ trước mắt. Nó có thể là một làn gió thổi bay những chiếc lá bàng đã ngả màu vàng úa, hay những hạt nắng tinh khôi chiếu xuống mặt hồ trả lại vào bầu trung hình ảnh của một cầu vồng lấp lánh. Chẳng quá lời khi nói rằng, ít nhất một lần trong đời, hơi thở của bạn dường như đã chậm lại và lắng dịu trước màn trình diễn của ánh sáng và mây xanh nơi phía cuối chân trời. Tất cả những tác phẩm nghệ thuật đó, Mẹ Thiên Nhiên luôn hằng ngày âm thầm và từ tốn biểu diễn bên cạnh bạn dù bất cứ thời điểm hay khoảnh khắc nào.
Những gì đang tồn tại trên hành tinh này, ngoài vũ trụ kia, đã hình thành và phát triển qua hàng thiên niên kỉ, đôi mắt trần thế của loài người thì tồn tại gói gọn trong một cơ số những năm nhất định. Không phải ai cũng có một góc nhìn và hoàn cảnh sống giống nhau; thế giới quan của mỗi cá nhân là một bức tranh riêng biệt và không thể trộn lẫn. Tại sao có những người chỉ toàn thấy cuộc sống là một chuỗi những hỗn độn chồng chéo và những người khác thì luôn thưởng thức cuộc đời như một tuyệt tác của tự nhiên? Rõ ràng là Trái Đất chúng ta đang sống vẫn thế, Mặt Trăng vẫn quay và Mặt Trời vẫn tỏa sáng, chẳng có biến động và đảo lộn khổng lồ nào trong trật tự của Tạo Hóa, phải chăng là tầm mắt của chúng ta đôi lúc còn nhiều hạn chế và trở ngại?
Nếu xem rằng thân tâm và trí năng của bạn là một căn nhà hoàn chỉnh thì đôi mắt chính là cánh cửa đưa ánh sáng vào nhà, bạn vẫn hằng ngày mở cánh cửa đó ra và nhìn thấy những khung cảnh bên ngoài, những sự việc, hiện tượng của phút giây hiện tại. Bạn hỏi đôi mắt mình, liệu sẽ chọn lấy một bức vẽ của khí trời trong lành hay bức họa của những cơn gió bụi mịt mù quái gở?
“Đôi mắt chỉ nhìn thấy những gì tâm trí được chuẩn bị để hiểu.” – Henri Bergson
Thật không khó khi bạn nhìn vào “con ngươi” của một ai đó sẽ dễ dàng biết được những cảm xúc tinh thần và trạng thái của người đó đang chất chứa. Chúng là tấm gương phản chiếu sự thật, chúng không biết và không bao giờ nói dối. Hãy nhìn đôi mắt của một đứa bé mà xem, chúng luôn sáng ngời và long lanh bởi vì tâm hồn của bọn trẻ thì luôn trong suốt và không bám dính những suy xét. Chúng ta, những người trưởng thành cứ ngỡ như mình đã lớn và nhìn thấy thế giới nhiều hơn, hiểu biết đa chiều hơn, nhưng lạ thay “cửa sổ tâm hồn” của nhiều thân thể to lớn này lại yếu ớt dần và không tinh anh bằng trẻ con, đôi mắt của chúng ta đã vô tình lãng quên nét hồn nhiên và ngây thơ thuở bé, phần quà bẩm sinh được trao công bằng cho tất cả.
“Đôi mắt tôi dùng để nhìn God cũng là đôi mắt God dùng để nhìn tôi. Mắt tôi và mắt God đều cùng là một, một cái nhìn, một cái biết, một tình yêu.” – Meister Eckhart
[THĐP Translation™] 10 giáo huấn tâm linh từ Meister Eckhart, nhà huyền nhiệm nổi tiếng người Đức thời Trung cổ: https://wp.me/p9NLPR-dpu
Bạn cần ý thức rằng nguồn sống tự nhiên bên ngoài và mái nhà tâm thức bên trong bạn là một, là đều cùng một nguồn cội, ở đây không có sự phân chia và tách biệt. Chính vì vậy, thế giới vật chất hữu hình mà đôi mắt bạn nhìn thấy sẽ phản ảnh một thế giới phi vật chất vô hình mà bản thân hằng ngày nuôi dưỡng, chăm sóc và cảm nhận. Ngược lại, thời gian và công sức bạn dành ra để nuôi nấng những phẩm hạnh và giá trị đức tin ngay trong trái tim mình sẽ tạo nên thực tại màu nhiệm bạn mong muốn. Ánh nhìn của một Nhất Thể đó luôn đong đầy ánh sáng của tình yêu và minh triết, tròn trịa trong đôi mắt của tất cả mọi người, không quan trọng danh tính xã hội của bạn ra sao.
“Đôi mắt là món trang sức của cơ thể.” – Henry David Thoreau
Có thể hiểu rằng bằng việc chăm chút và ân cần với “cánh cửa tâm hồn” mỗi ngày, chúng sẽ giúp thân thể chúng ta thêm trang hoàng và tràn đầy sức hút của sự sống. Đôi lúc bạn sẽ thấy ngôi nhà nội tâm mình lỡ vương nhiều lo âu, phiền não, khổ đau, tức giận, oán trách,… Hãy thử đóng ‘cửa’ lại và yên lặng một chút để dọn dẹp, sắp xếp lại những tâm tư, suy nghĩ của mình; để khi mở ‘cửa’ ra, tất cả những gì chào đón bạn là không gian của sự trân trọng, niềm vui, tin tưởng, hạnh phúc và may mắn.
Một hành tinh an lành, tự do, chan hòa, cởi mở sẽ là nơi những ánh mắt của mỗi một chúng ta giao nhau thật trong trẻo và vô tư, chúng thể hiện nhiều câu chuyện đồng điệu và những xúc cảm hòa quyện khó quên.
Cuối cùng, ngay lúc này, bạn nói lời cảm ơn sự hiện diện tuyệt vời của đôi mắt không chỉ giúp bạn nhận diện được sự vật mà còn nói lời yêu thương chân thành với từng ngóc ngách trong tâm hồn mình, vì qua đó bạn nhận ra bạn cũng bao la và vĩ đại như đôi mắt của Vũ trụ.
Tác giả: Cừ Phương
Biên tập: THĐP
Photo by Alexandru Zdrobău on Unsplash